Bài Toán Của Số Phận
Phan_2
Chiếc xe sang trọng đậu gọn một góc sân, trên xe bước xuống là người phụ nữ có gương mặt phúc hậu. Thấy lũ trẻ đang ngoan ngoãn khoanh tay chào, bà mỉm cười bước đến cho kẹo từng đứa. Khác với những lần trước, hôm nay đứng bên cạnh bà là Thiên, lũ trẻ mừng rỡ lao tới ôm chầm lấy:
- Anh Thiênnnnn! sao lâu rồi anh mới tới chơi.
- Xin lỗi anh bận. Mấy đứa lớn hơn một chút rồi đấy.
Nghe lũ trẻ gọi tên Thiên ngoài sân, Vy đang nấu trà sau bếp cũng vội vàng chạy ra. Đúng là Thiên rồi, thì ra anh vẫn còn muốn trở lại nơi này. Bữa nay nhất định cô sẽ dẫn Thiên ra ngọn đồi phía sau tìm Cỏ gà, sẽ kể lại cho anh cuộc nói chuyện giữa cô và Quân, sẽ nói cho anh biết lũ trẻ nhớ những câu chuyện phố thị đến cỡ nào…
Nhưng ra đến nơi, Thiên ngồi phịch xuống đất, ánh mắt mơ hồ xa xăm…
- Anh sao thế, Thiên?
- Ngày mai anh qua Canada, chẳng biết khi nào mới được gặp lại em nữa.
Ánh mắt Vy cũng bất chợt nhòe nhoẹt nước mắt. Hóa ra anh quay lại đây để mang đến cho cô một cuộc chia ly khác. Cuộc sống cô nhi viện tưởng chừng làm cô mạnh mẽ biết bao, nhưng thật không ngờ đối diện với cuộc chia tay này, cô lại khóc.
- Thế à, chúc mừng anh nhé. Bên đó chắc là đẹp lắm. Anh đừng buồn, qua đó nhất định anh sẽ có rất nhiều bạn, nhìn họ chắc là khác chúng ta lắm nhỉ, xinh lắm nhỉ.
- Anh không thích qua đó, anh thích ở đây chơi với em.
Hai đứa trẻ cầm tay nhau khóc ướt đẫm buổi chiều tà. Thế giới của Thiên và Vy đúng là quá khác nhau. Một bên là tương lai rộng mở, cả thế giới đang vẫy chào. Một bên là cuộc sống không biết trước ngày mai, Vy chưa từng giám mơ ước gì cao xa, cô chỉ mong mình được đi học để sau này có thể giúp đỡ má Vân và cô nhi viện.
Bất giác Thiên rút ra một sợi dây chuyền thật đẹp, cậu bẽn lẽn đưa cho Vy:
- Vết thương bữa trước vì cứu anh mà để lại sẹo trên cổ em rồi này, anh tặng em món quà này để cảm ơn và làm kỷ niệm nhé. Em là người bạn anh mến nhất. Nhất định anh sẽ về tìm em.
Buổi chiều hôm đó trôi qua lặng lẽ, nước mắt hòa lẫn với ánh hoàng hôn đang rớt xuống sau chân đồi. Ngày mai mọi thứ lại trở về bình thường như vốn dĩ nó vẫn cứ bình thường như thế.
Vy không hề biết Quân đi tìm cô suốt buổi chiều. Tại sao khi có Thiên thì Vy không cần anh nữa, không chơi với anh nữa, phải chăng Vy không thích chơi với anh nữa. Cô đã đồng ý tha lỗi cho anh rồi kia mà. Vy ơi!
CHƯƠNG 3: TAN TÁC
Chia tay Thiên lần này với Vy là một nỗi buồn quá lớn. Có khi nào ngày xưa lúc bỏ cô lại cha mẹ cô cũng hứa hẹn sẽ quay lại đón cô, rồi kết quả như thế này đây, đã mười năm qua rồi cô không hề nghe được tin tức gì của họ, má Vân cũng đã tránh nhắc đến chuyện ấy vì sợ cô đau lòng. Còn lần này, Thiên cũng bỏ cô lại, cũng hứa hẹn, liệu mười năm nữa anh có quay lại thực hiện lời hứa của mình không, hay lại tạo thêm trong tim cô một khoảng nhớ nhung không ai có thể lấp đầy. Phương trời kia với Thiên là sự trải nghiệm vô cùng mới mẻ, ở đó anh sẽ xây dựng tương lai hoài bão của mình, vậy lúc đó cô sẽ là một cô lọ lem xấu xí sao có đủ tư cách mà chờ đợi hoàng tử đi tìm mình chứ. Mình có ngốc nghếch quá không? Nhưng cô bé mười tuổi đâu đã đủ chững chạc để dùng từ “ngốc nghếch”. Điều Vy nghĩ đến lúc này chính là niềm vui trong những ngày Thiên đến làm mới cuộc sống của cô, đó là những khoảnh khắc không bao giờ cô quên được.
Thiên đi được khoảng một tháng thì trung thu đến. Giá mà anh ấy chưa đi thì chắc chắn trung thu này lũ trẻ sẽ có lồng đèn đủ màu sắc để chơi rồi, không chừng anh sẽ xin mẹ cho chơi trung thu ở đây cũng nên đấy chứ. Thiên và Vy ít ra còn có điểm chung, đó là họ có một bà mẹ thật nhân từ.. Bất giác bàn tay cô chạm phải vật đang lấp lánh trên cổ, cô mỉm cười lần đầu tiên cô được tặng quà và thầm cầu chúc cho Thiên có một cuộc sống mới thật tốt. Nghĩ đến đây cô thấy lòng mình ấm lại, Thiên đã nói nhất định sẽ tìm cô, vậy thì cô sẽ chờ, dẫu có đến bao lâu cũng sẽ chờ.
- Đi thôi, Vyyyyyy
Tiếng gọi ngoài đầu ngõ làm Vy sực tỉnh. Bữa nay má Vân làm một buổi liên hoan nho nhỏ cho lũ trẻ, cô và Quân được phân công lên phố huyện mua nến ngũ sắc và giấy màu về để trang trí đêm hội trăng rằm, cũng là đi mua ít bánh kẹo về làm quà cho các em. Những giọt sương còn chưa tan bám vào người khiến Vy rùng mình, cô ép sát vào người Quân để cảm nhận lấy hơi ấm, anh lúc nào cũng là một người anh trai ấm áp như thế. Hai đứa trẻ vừa đi vừa nói cười khúc khích, quên cả đoạn đường xa tít tắp phía trước.
- Đố em con gì đầu dê mình ốc?
- Đầu dê mình ốc à. Con dê ốc.
- Làm gì có con dê ốc chứ - Quân cốc đầu cô 1 cái thay cho điểm trừ.
- Vậy thì là con quái vật rồi. Hihi, làm sao mà có đầu này mình kia chứ, em chưa từng thấy bao giờ. Anh Quân đã thấy chưa?
- Tất nhiên là anh thấy rồi. Con đó kia kìa – Quân chỉ tay ra phía trước.
Rõ ràng phía trước vắng tanh, không hề có một bóng con thú nào, chỉ có một đoạn dốc cheo leo, phải qua hết con dốc đấy rồi băng qua con suối mới đến được đường cái dẫn đến phố huyện.
- Em chịu thua, em chỉ thấy con dốc đầy sỏi kia thôi.
- Đấy đấy, nó đấy. Đầu dê mình ốc chẳng phải là con dốc sao. Em thử đánh vần xem nào.
Vy ngớ người. Anh Quân chơi ăn gian, dám đố mẹo cô. Con đường dài bỗng trở nên ngắn hơn, nắng đã dần chói chang hơn trên đầu, Quân bứt một chiếc lá khoai bên suối che đầu cho hai đứa. Nước suối trong vắt thấm vào đôi chân bỏng rát vì nắng nóng, phải khó khăn lắm họ mới đủ tinh thần để đi tiếp. Bỗng Vy nhận thấy Quân đang nhìn chằm chằm vào cổ mình, cô mỉm cười kể lại:
- Anh Thiên tặng cho em đấy. Anh ấy bảo che vết sẹo này lại thì trông em sẽ đẹp hơn. Anh thấy đẹp không?
- Đẹp lắm, mà sao trung thu này cậu ấy không xuống đây chơi nhỉ.
- Ôi em quên chưa kể anh nghe, anh ấy qua Canada rồi, chẳng biết khi nào mới về nữa. Anh Quân có tin mai mốt lâu thiệt lâu rồi anh ấy còn nhớ mình không?
- Ờ…ờ…anh không biết nữa.
- Còn em thì em tin – Vy nhìn thẳng về phía trước, giọng nói chắc nịch – Anh ấy đã hứa sẽ quay lại tìm em, nên nhất định em sẽ chờ.
Quân cảm thấy như có gì đó đang bóp nghẹt trái tim anh, cậu bé mười ba tuổi không biết gọi tên cảm giác ấy là gì, anh chỉ biết đó là một sự hụt hẫng vô cùng, có cảm giác anh đang rơi thẳng xuống địa ngục vậy.
Cứ thế, câu chuyện này kéo theo câu chuyện kia, cả hai về đến nhà khi câu chuyện còn chưa chấm dứt, nhưng nụ cười vội tắt ngúm trên môi. Có ánh lửa rừng rực đang bập bùng trong bốn con mắt tròn xoe. Cả trại trẻ mồ côi đang bị nhấn chìm trong biển lửa, không thấy ai cả. Mọi người đâu cả rồi, cả hai vội vàng nhìn quanh, không có ai cả. Vy hét lớn:
- Má Vân….má ở đâu vậy. Kun ơi, Bông ơi…mấy đứa ở đâu, lên tiếng đi.
Không một tiếng trả lời, nước mắt bắt đầu tuôn rơi lã chã, bụi tro bay cả vào người, tèm lem. Quân ôm chặt lấy Vy, hai đứa nhóc mười tuổi đầu lại bị bỏ rơi một lần nữa. Cả hai cứ đứng chết lặng như thế sau bụi cây gần đó, gian nhà chính đã đổ sập xuống, lửa nhanh chóng lan ra khắp nơi, cây xoài để dẫn lên căn cứ bí mật cũng đã cháy đen chỉ còn trơ ra cái thân cây khô khốc. Những ngọn nến ngũ sắc, những kẹo bánh đã rớt xuống đất từ lúc nào, nát bét. Vy ngồi phịch xuống nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, thật quá kinh khủng. Ngọn lửa lại bùng lên, gian nhà phụ hai bên đã không còn dấu vết gì nữa.
Lúc xe cứu hỏa đến là khi cô nhi viên chỉ còn lại đám tro tàn. Một vài nhân viên đang kiểm kê lại mức độ hư hại cũng như tìm kiếm nạn nhân. Vy và Quân đứng lặng bên mé sườn đồi, đôi mắt không rời các chú nhân viên, hy vọng khi họ ra sẽ mang theo một ai đó, nhưng lần nào cũng là cái lắc đầu vô vọng. Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu con người sẽ mãi nằm lại nơi đây ư. Chỉ vài tiếng đồng hồ, ngọn lửa đã lấy đi của chúng tất cả, mái ấm gia đình với lũ em quậy như quỷ sứ nhưng lúc nào cũng đáng yêu, người má nhân từ mà thượng đế an ủi trao cho chúng, sao bây giờ người nỡ lấy lại như thế. Hai đứa trẻ quay đầu bước đi trong vô vọng, chúng không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi một phép màu nữa, phải đi thôi. Chúng cứ đi, đi mãi, cho tới khi cả hai mệt rã rời mới ngã phịch xuống bên vệ đường, ngất đi giữa tiếng ồn ào người người xe xe. Thượng đế thật là thích thử thách con người mà.
CHƯƠNG 4: TỰ LẬP
Cả hai tỉnh dậy lúc trời đã nhá nhem tối. Đường xá đông đúc tấp nập, ngước lên nhìn các tòa nhà chọc trời cũng đủ làm đôi mắt hoa lên. Mọi người ăn mặc thật đẹp, nhưng dường như ai cũng bận rộn với công việc của mình, chẳng ai buồn nói chuyện với ai cả. Vậy là đã tới thành phố rồi, họ không nghĩ mình có thể vượt chặng đường xa như thế. Chỉ nhớ cả hai cứ chạy về phía trước, những ký ức cứ đuổi theo phía sau, chúng lại chạy như sợ một sức mạnh vô hình nào đấy. Quân và Vy nhìn nhau, bất giác môi nở nụ cười. Vẫn may là còn hai đứa, từ nay phải nương tựa nhau mà sống thôi.
Cuộc sống tự lập với cô bé, cậu bé mới mười tuổi đầu khó khăn biết chừng nào. Cả ngày chúng chia nhau đi tìm việc làm, đứa thì bán vé số, đứa thì lượm ve chai, rồi bán báo, rồi đánh giày, tất cả mọi thứ không làm họ khuất phục. Những buổi tối may mắn được những người thương tình cho ngủ ở hiên nhà, không thì phải nằm lăn lóc ở công viên, ở chân cầu. Số tiền kiếm được chỉ đủ hai đứa ăn uống tạm bợ qua ngày và trả tiền để vào phòng tắm công cộng. Lâu lắm cả hai mới dành dụm đủ mua một bộ quần áo mới.
- Anh Quân à, hay mai em đi bán sợi dây chuyền này nhé. Chắc cũng được khá tiền đấy anh.
- Anh đã nói bao nhiêu lần rồi. Đó là món quà em yêu quý nhất thì cứ giữ lấy, anh chắc rằng nếu bán nó đi rồi em sẽ chẳng thể sống vui vẻ được đâu.
- Nhưng mà…
- Thôi, ngủ đi em, lại đây anh đắp áo cho ấm nè.
Đây là lần thứ năm Vy đề nghị như thế, và cũng là lần thứ năm Quân từ chối. Quân nói đúng, cô mà bán sợi dây này đi chắc cô tiếc lắm. Với cô đó là khoảng thời gian đẹp nhất, có lẽ suốt đời cô cũng chẳng thể nào tìm lại được giây phút ấy. Cô nằm gọn trong vòng tay Quân, đôi tay còn nắm chặt sợi dây chuyền. Quân dựa vào mép tường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mới ba giờ sáng mà khu chợ đã tấp nập người, họ tranh thủ dọn hàng ra sớm để chờ những vị khách đầu tiên. Hai đứa trẻ đang ngủ rất ngon bỗng giật mình tỉnh giấc vì một chiếc chổi rễ đập xuống người:
- Chúng mày có đi chỗ khác cho tao dọn hàng không?
- Này này – Vy lên tiếng- Cô gọi chúng con dậy là được rồi, tại sao lại đánh.
- A cái con này láo toét nhỉ, đã thế tao đánh cho mày chết.
Người đàn bà gương mặt khắc khổ đưa cây chổi lên cao, Quân nắm tay Vy ù té chạy, người đàn bà còn đuổi theo một đoạn rồi không thấy đâu nữa. Vậy là lại mất đi một chỗ ngủ.
Vy luôn là thế, cô không bao giờ chấp nhận những chuyện vô lý như vậy cả, nên Quân cũng không trách Vy, bởi anh chẳng còn lạ gì với tính cách đấy. Anh thì điềm tĩnh hơn, có lẽ do anh lớn hơn nên cũng hiểu đời hơn.
Ánh mặt trời đã len qua ngọn cây, một ngày mới bắt đầu. Khung cảnh tấp nập của phố thị thật đúng như trong câu truyện Thiên vẫn hay kể, cô cảm thấy thành phố có chút gì đó gần gũi hơn, cô hít thở một hơi thật sâu, vẫy tay tạm biệt Quân:
- Hôm nay em sẽ bán hết chỗ này – Vy cầm lên một xấp vé số - Hẹn gặp anh dưới chân cầu nhé.
- Có cần anh đi cùng không.
- Thôi, anh đi đánh giày đi, em thấy hướng kia hay có người tây lắm, anh qua đó chắc sẽ dễ hơn đó. Em đi nhé.
Cô bé nhảy chân sáo trên vỉa hè, miệng lẩm bẩm một bài hát nào đó. Cô sờ tay lên cổ: “Em đang ở thành phố rồi nè. Khi về anh Thiên nhớ tìm em nhé.”
……………...o0o……………….
Thời tiết ở thành phố thiệt là lạ quá, mới nắng đó mà đã mưa rồi. Hai anh em ngồi nép dưới một tòa nhà lớn, ngắm nhìn những vị khách đi ra đi vào. Họ như không nhìn thấy Quân và Vy, đẩy cửa bước vào. Một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trong gió tạo một cảm giác dễ chịu, ánh đèn chiếu vào chiếc ví đính kim cương của vị khách tạo ra những tia lấp lánh trông như một viên ngọc khổng lồ. Cũng có những người phía xa xa đang bươn chải cuộc sống mưu sinh của mình, họ lấy tấm bạt to che đậy hàng hóa cẩn thận trong khi chính bản thân lại bị những hạt mưa quật vào người.
Mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cái đói và cơn buồn ngủ kéo đến cùng lúc khiến Quân và Vy cảm thấy kiệt sức. Nhưng cả buổi không làm được việc gì đồng nghĩa với cả hai sẽ phải nhịn đói. Ánh mắt Vy trĩu nặng, toàn thân cô mệt lả dựa hẳn vào người Quân. Anh có thể cảm nhận được cái nóng hâm hấp đang tỏa ra từ cơ thể cô, đôi môi tái nhợt, hai bàn chân lạnh ngắt. Quân lay mạnh:
- Vy ơi em sao thế, để anh đưa em vô bệnh viện.
- Chắc em bị cảm thường thôi, anh đừng đưa em vô bệnh viện, không có tiền trả cho người ta đâu.
- Nhưng em sốt cao lắm, không được đâu.
Nói rồi Quân cởi áo trùm lên đầu cô, cõng cô trên vai chạy băng qua làn mưa. Thân hình gầy gò của Quân thỉnh thoảng run lên dưới cái lạnh cắt da cắt thịt, nhưng anh biết anh không thể bỏ cuộc vào lúc này. Đến được bệnh viện cũng là lúc toàn thân anh ướt đẫm cả mưa, cả mồ hôi và cả nước mắt. Vy nằm trên giường với bộ đồ bệnh viện rộng quá khổ, y tá đang truyền nước biển cho cô bé.
Bước ra khỏi phòng đăng ký, gương mặt Quân thiểu não vô cùng. Biết tìm đâu ra số tiền này đây, viện phí không cao lắm nhưng cũng là một vấn đề nan giải lúc này.
Vy tỉnh dậy, cô hoảng hốt khi nhìn thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Không được rồi, mình ở đây cũng gần một tuần, biết kiếm đâu ra tiền trả cho người ta. Cô toan bước xuống giường đã bị Quân cản lại:
- Em còn mệt cứ nằm yên đó, để anh lấy cháo cho em ăn, mấy bữa nay em không ăn uống gì chỉ vào nước biển thôi đấy.
- Anh Quân!- Cô thì thầm vào tai anh như sợ người khác nghe thấy – Còn viện phí thì anh tính sao
- Em yên tâm- Quân vỗ mạnh vào ngực mình- Anh đã trả hết tiền viện, cả tiền thuốc của em nữa. Thậm chí từ nay anh em ta có chỗ để ở rồi.
- Sao lại thế? Anh Quân kể em nghe đi.
Đôi mắt Quân lim dim, mở lại trang ký ức cách đây vài ngày….
- Biết tìm đâu ra số tiền này đây – Quân cầm giấy nhập viện toan trực trào nước mắt.
- Này cậu bé, đang kẹt tiền hả?
Đó là một người phụ nữ tầm ngoài bốn mươi tuổi, nước da ngăm đen, khuôn mặt được trang điểm đậm với hàng lông mày rất sắc. Trang sức mang trên người bà ấy cũng đủ nói lên sự khá giả, sung túc. Quân ngạc nhiên nhìn bà ấy hồi lâu, bắt gặp nụ cười đang nở trên môi anh mới mạnh dạn lên tiếng:
- Dạ, em cháu đang nằm viện. Cháu đang rất cần tiền để đóng viện phí, bà có việc gì cứ nhờ cháu, nhìn cháu vậy chứ khỏe lắm.
- Thế ba mẹ cháu đâu?
- Dạ chúng cháu mồ côi ạ, chỉ còn hai anh em cháu thôi.
- Chà…tội nghiệp quá – người phụ nữ thoáng buồn.
- Vậy cháu đến nhà ta giúp việc rồi ta trả lương cho.
- Ôi bà tốt quá! Cháu cám ơn ạ
- Gọi ta là cô Mai được rồi – Người phụ nữ xoa đầu Quân – À, vậy bây giờ cháu ở đâu?
- Dạ chúng con ở nay đây mai đó ạ
Như sợ mất đi một việc làm ngon, Quân hứa chắc:
- Nhưng con sẽ đến làm đúng giờ, sẽ làm việc chăm chỉ ạ.
- Tốt lắm, vậy mai mốt hai đứa ở nhà cô luôn, nhà cô còn một phòng trống đó, cô ở một mình cũng buồn. Hai đứa ở lại tiện làm việc nhà hơn, cần gì cô nhờ vả cũng dễ.
- Dạ, cháu cám ơn cô.
Vy chăm chú nghe Quân thuật lại câu chuyện, cô bé không khỏi xuýt xoa:
- Chà, cô Mai tốt quá anh nhỉ, tốt như má Vân vậy.
- Ừ, trên đời này có nhiều người tốt em ha.
- Dạ, như anh Quân là người tốt này.
- Hihi, thôi đừng nịnh anh nữa. Em chóng khỏe đi để còn về nhà mới.
-
………………..o0o……………………..
Nắng chiều hắt qua dàn dây leo tạo nên những hình thù kỳ lạ trên tường của tòa nhà ba tầng nằm uy nghi giữa con phố yên tĩnh. Cô Mai nói nốt vài câu với người bên kia đầu dây điện thoại rồi quay ra mở cổng:
- Hai đứa vào đây. Cô bé xinh xắn quá nhỉ?
- Dạ con cám ơn cô – Vy đáp lời.
Cô Mai nhìn khắp một lượt từ đầu đến chân hai đứa trẻ, rồi tươi cười dẫn hai đứa vào nhà. Tòa nhà ba tầng nhưng tầng trên cùng hình như không có người ở, cầu thang dẫn lên bị chặn lại bởi chiếc bàn sắt to chắc. Tầng hai có một khoảng không gian rộng rãi để rất nhiều các thùng gỗ, thùng mút, chỉ cuối dãy mới có một phòng duy nhất mà cô Mai nói đó sẽ là chỗ ở của hai anh em. Thật là tốt quá.
Sau khi ổn định chỗ ở, cô Mai bước vào phòng dặn dò:
- Hai đứa chỉ cần dọn dẹp cho cô tầng trệt và tầng hai này là được rồi. Tầng ba cô để đó để mai mốt con gái cô ở nước ngoài về ở. Hai đứa đừng lên trên đó làm gì, con gái cô không thích ai đụng vào đồ của nó đâu.
- Dạ con nhớ rồi cô.
- Thôi hai đứa nghỉ ngơi chút đi rồi bắt tay vào dọn dẹp nhé.
Tiếng điện thoại cô Mai đổ dồn, cô vội vàng chạy ra ngoài hành lang rồi mới mở máy. Vy và Quân nhìn theo, trong lòng chất chứa rất nhiều câu hỏi.
Một tháng trôi qua, ngôi nhà qua bàn tay của hai anh em trông khác hẳn. Đâu đâu cũng tươm tất, cơm nước luôn sẵn sàng khiến cô Mai rất hài lòng. Không còn chịu cảnh mưa gió kèm với chế độ ăn uống đầy đủ nên hai anh em trông trắng trẻo, trọn trịa hẳn ra. Có một điều khiến Quân luôn thắc mắc là bạn bè của cô Mai thường chỉ tập trung vào những buổi tối khuya, khi các ngôi nhà xung quanh dường như đã đi ngủ.
Một lần, vì không ngủ được nên Quân ra ban công hóng gió, lúc đi ngang qua cầu thang anh thấy dưới tầng trệt vẫn còn sáng đèn. Quân nhủ thầm : “ Chắc cô Mai quên tắt đèn rồi”. Quân vừa bước xuống vài bậc đã vội khựng lại. Phía dưới có bốn năm người đàn ông trông rất giữ tợn, xăm trổ khắp mình, khói thuốc lá bay đầy phòng khách. Họ nói gì đó với nhau mà Quân không tài nào nghe được.
Từ sau hôm đó, không tối nào Quân không ngủ được, cứ khoảng mười một giờ đêm Quân lại ra để tìm hiểu xem những người xa lạ đó là ai. Có một lần, Quân giả vờ đi ngủ, đợi lúc cô Mai bước vào phòng Quân lẻn ra trốn trong tủ thờ gần chỗ mấy người đó hay ngồi. Quân ngồi yên trong bóng tối khoảng nửa tiếng thì nghe có tiếng gạt chống xe máy đánh “cách” ngay cửa chính. Rồi Quân nghe tiếng cô Mai:
- Mày ồn quá tụi nhỏ nghe thấy thì khốn.
Quân nhủ thầm trong bụng: “ Tại sao lại sợ mình và Vy nghe thấy”. Một lúc sau, thêm ba tiếng gạt chống xe vang lên, chắc là bốn người đàn ông hôm bữa Quân nhìn thấy, họ đến đây vào giờ này làm gì nhỉ. Quân dường như nín thở, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khe hở giữa hai cánh cửa tủ mong nhìn thấy được điều gì đó. Một gã lên tiếng trước:
- OK rồi, con mồi đã qua biên giới an toàn, phi vụ đợt này là năm trăm triệu.
- Tiền bạc thì chú mày không phải lo – Tiếng cô Mai nói hòa lẫn với tiếng cười bí ẩn – Đây, boa thêm cho tụi mày. Tụi mày làm ăn được đó, vài bữa nữa sẽ có đợt hàng tiếp theo.
- Đợt này có ngon không, dạo này tụi bên kia kén chọn lắm đó.
- Yên tâm, hai đứa này trắng trẻo mập mạp, đặc biệt con bé con da dẻ mịn màng. Đưa vào nhà C đảm bảo có ăn.
- Bà chị làm ăn được đấy, khi nào lấy hàng?
- Cuối tuần này được không? để tao lấy tiền của thằng Râu Xồm rồi sẽ hú tụi bay.
- Giá cả như cũ, đảm bảo qua biên giới an toàn.
- Làm tốt sẽ có thưởng, chị mày chơi rất đẹp, không sợ thiệt thòi, cứ mang hàng qua trót lọt cho chị.
Quân nghe đến đâu, mồ hôi rơi đến đó. Lúc mọi người về hết, không gian trở về một màu tối Quân mới rón rén bước ra. Cả đêm anh không tài nào chợp mắt được, tâm hồn non nớt của anh buộc phải đối diện với những mưu trí trong cuộc sống quá khắc nghiệt.
Buổi sáng hôm sau, Quân cố gắng biểu hiện như mình chưa từng biết chuyện gì. Anh và Vy chơi đùa với nhau, cùng nhau dọn dẹp khiến cho cô Mai không một chút nghi ngờ. Đến trưa, khi cô Mai ra ngoài với mấy người đàn ông hôm qua, Quân mới thuật lại mọi chuyện cho Vy nghe. Cô bé trở nên hoảng loạn, lo sợ vô cùng, nước mắt trào ra dàn dụa:
- Cô Mai tốt thế tại sao lại làm như vậy?
- Anh không biết, nhưng chắc chắn đây là kế hoạch từ trước của bà ấy rồi. Cũng may là anh tình cờ nghe được.
- Vậy giờ mình làm sao anh Quân – Gương mặt Vy trở nên tái nhợt.
- Anh nghĩ chỉ có một cách là trốn khỏi đây, càng sớm càng tốt, trước khi cô Mai trở về.
- Nhưng bằng cách nào, cánh cổng cao thế kia, mình thì không có chìa khóa.
Bây giờ Quân mới để ý thấy từ lâu nay anh và Vy bị giam lỏng trong nhà. Đồ ăn, thức uống, quần áo đều là cô Mai mua sẵn. Được sống trong sung sướng, hai anh em không hề để ý đến điều đó. Thấy Vy khẽ run nhẹ, Quân trấn an:
- Em đừng lo, chỗ hàng rào bị gỉ sét phía sau nhà đó em nhớ không, anh thấy có một thanh bị gãy, chắc là chui ra vừa. Em lên thu dọn đồ đạc đi, để anh ra coi thử. Tối nay mình phải đi liền thôi.
- Dạ, mà anh Quân mau lên, em sợ lắm.
Quân chạy ra sau nhà, thanh sắt bị gãy bị dàn dây leo phủ kín mít, nếu không để ý chắc chắn không thấy. Có lẽ vậy nên cô Mai mới bỏ qua sơ hở này. Khoảng trống hơi nhỏ, nhưng cố gắng vẫn có thể chui qua được. Quân lấy dây leo che lại như ban đầu rồi bước vội vào nhà. Vừa vào đến đã thấy cô Mai đang nhìn mình chằm chằm. Quân giật mình nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh.
- Cô mới về ạ, để con dọn cơm ra nha cô
- Thôi khỏi, cô ăn rồi. Bé Vy đâu.
- Dạ em ấy đang dọn dẹp ở trên lầu.
Cô Mai nhìn quanh nhà một lượt rồi nhìn thẳng vào mắt Quân:
- Nãy giờ con ở sau vườn làm gì?
- Dạ….dạ con nhổ cỏ với tưới đám rau bữa cô trồng đấy ạ….Chúng lớn nhanh lắm.
- Ừ, ráng ngoan đi cuối tuần này cô cho đi chơi xa.
Cái từ “chơi xa” của cô Mai khiến Quân cảm thấy rợn người, một sự lo sợ tràn ngập cơ thể, không biết kế hoạch tối nay có thành công không nữa.
Khuya đến, cả tòa nhà ba tầng lọt thỏm trong màn đen, chỉ có ánh đèn đường thỉnh thoảng hắt vào khiến cho căn nhà càng trở nên lạnh lẽo. Quân và Vy nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, mở cửa bếp, bóng tối khiến Quân phải mất rất nhiều thời gian mới tìm thấy chỗ hàng rào bị gãy. Anh quẳng gói đồ qua trước, rồi đến Vy. Từng mảng sắt gỉ cọ vào da khiến Vy cảm thấy đau rát, nhưng cô bé quyết không kêu la một tiếng. Cuối cùng thì hai anh em cũng thoát khỏi căn nhà đáng sợ đó, họ cứ chạy trong bóng tối, càng xa càng tốt, cuối cùng họ dừng lại trước một trụ sở công an. Cả trụ sở rộng lớn chỉ còn một hai người trực, hai đứa trẻ mạnh dạn bước vào trình bày toàn bộ sự việc xảy ra. Thì ra đây là một mắt xích trong đường dây buôn bán trẻ em mà công an thành phố đang đau đầu tìm kiếm. Vì không có bằng chứng gì để tố cáo nên họ cho Quân và Vy về để tiếp tục điều tra. Vậy là cuộc sống của họ lại tiếp diễn với biết bao khó khăn, thử thách. Cũng nhờ như thế, hai đứa trẻ dần dần trưởng thành…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian